Trên đó, dù là khuôn mặt mệt mỏi nhất của người tài xế hay anh/chị bán vé cũng không thấy vẻ nôn nóng. Ngẫm thêm về một triết lý sống: có chấp nhận mới biết an yên.
Một lần, 7 giờ 20 tối tôi đón xe buýt số 69 ở trạm chợ Tân Hương, Tân Phú. Chuyến cuối cùng trong ngày khởi hành 7 giờ từ Khu công nghiệp Tân Bình về Bến Thành. Trên xe chỉ có ba người, bác tài, cô soát vé và tôi. Tự nhiên như quen từ thuở nào, chúng tôi chuyện trò rôm rả cả tiếng chưa dứt, xe đến Lê Lai tôi không hay. Vừa xuống, chưa kịp ngồi ghế đợi đã thấy xe 20 trờ tới. Nhìn đồng hồ 8 giờ 30, tôi hỏi cô soát vé: "Xe mình chuyến cuối mấy giờ?". Cô soát vé trả lời: “9 giờ, chị”. Tôi làm con tính nhẩm, như vậy còn vài chuyến nữa xong ngày.
Mỗi khi gặp bạn bè ở bất cứ nơi nào trong thành phố vào buổi chiều, tôi canh giờ, ăn uống chuyện trò thoải mái để sao có thể tùng tơn trên chuyến xe cuối về nhà. Có thể lúc bước lên tôi thấy cậu bán vé vừa lau xong sàn xe. Giỏ rác đã được đổ sạch và thùng nước lau sàn cho ngày mai đã thay mới. Cũng có thể cô bán vé đã hết việc và đang lướt điện thoại rồi cười một mình. Anh tài xế thủng thỉnh nói chuyện với ai đó vẻ rất nhàn tản, không hề thấy nôn nóng, hối thúc, vội vàng.
Đặc biệt là khách. Mỗi người một ghế. Người trầm ngâm nhìn ra cửa, người chăm chú điện thoại, người nhắm mắt nghe nhạc… Mệt mỏi nhưng nhẹ nhàng. Dường như không ai quan tâm bộ mặt thành phố bên ngoài sặc sỡ ánh đèn, những cuộc vui đêm có khi chưa bắt đầu. Có lẽ họ đã quen. Qua các trạm dừng, người lên, xuống lặng lẽ như một chương trình cài đặt sẵn. Một ngày như mọi ngày, vẫn những người khách ấy, tại trạm ấy…
2 Có đi xe buýt nhiều mới hiểu, trong một thành phố đông đúc, chật chội, người lái xe buýt không chỉ tay nghề cao mà phải có thần kinh thép. Người ngồi trên xe đôi lúc còn muốn thót tim.
Thỉnh thoảng tôi bắt chuyện với tài xế. Kiểu như có người khơi mạch, có những câu chuyện buồn đến xót xa, hay thổ lộ tâm sự cùng ai đó cho vơi bớt mệt nhọc trong ngày. Đoạn đường 30 cây số, một ngày quay đầu xe cho đủ 10 chuyến. Từ 3 giờ 30 sáng cho đến 10 giờ tối. Lúc đèn đường chưa tắt, trời mát dịu đến trưa nóng nắng chói chang rồi thành phố lên đèn. Những trạm dừng thuộc làu. Nếu không vì sinh kế, vì người thân làm sao trụ nổi. “Ráng làm đủ tuổi về có lương hưu”…
Tôi thường suy nghĩ về dòng chảy cuộc sống như những chuyến xe buýt di chuyển trên đường. Quy luật của nó nếu dừng lại là ách tắc, cản trở, xáo trộn. Trên chuyến xe cuối ngày, tôi chợt nghiệm ra, con người không cần vội vã vì mọi thứ đã lập trình. Chuyến xe đầu ngày có thể vội vì mọi thứ đang chờ phía trước, nhưng trên chuyến xe cuối ngày ai nấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Rồi cũng sẽ về được đến nhà, thả người trên chiếc giường êm.
Hạnh phúc là biết chấp nhận và nghĩ cách cải thiện nó cho phù hợp.
Nguồn Báo Thanh niên: https://thanhnien.vn/van-hoa/sang-tac/nhan-dam-chuyen-xe-buyt-cuoi-ngay-1101002.html