Chuyện là chiều tối ấy trên đường đi làm về, tôi ghé mua ký cà phê rang xay đường 3/2 ngay đoạn qua cầu vượt Lý Thái Tổ, quận 10, TP.HCM. Mua xong, tôi đợi sang đường đi về hướng Đầm Sen để về đón con.
Lúc này, xe cộ rất đông đúc, xe máy, xe buýt cứ lao qua vùn vụt chỗ gần đường Lý Thường Kiệt khiến tôi không cách nào sang được.
Đột nhiên tôi thấy một chiếc xe buýt lừ lừ đi chậm lại. Ban đầu, tôi nghĩ là họ chuẩn bị tạt vào đón khách. Nhưng không, xe dừng hẳn, tôi chợt thấy anh tài xế nhìn mình, rồi vẫy vẫy tay ra hiệu "chạy đi". Lúc đó tôi mới giật mình tăng ga chạy trong sự bất ngờ đến bối rối.
Tôi chạy ngang qua đầu xe và cúi đầu cảm ơn. Thế rồi anh tài... gật đầu cười lại. Lúc đó tầm 18h12 phút, tôi đã không kịp nhìn lại số xe buýt để tìm anh tài xế gửi lời cảm ơn.
Tôi muốn biết bác tài tên gì và thậm chí bác ấy đã bao nhiêu lần khiến người đi đường cảm thấy ấm lòng như vậy... Cho đến lúc về nhà, tôi cứ ngồi tiếc mãi.
Có lẽ tôi là người gặp may, khi đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận được một hành động đẹp từ một người tài xế. Có những người lái xe hơi sang trọng cũng đã nhường cho tôi sang đường, một cách vô cùng văn minh và lịch thiệp. Có những người lái xe bán tải hoặc xe chở hàng cũng vậy, dừng xe lại chờ tôi qua, một cách kiên nhẫn và hồn hậu.
Họ khiến tôi bất giác có ý nghĩ vui vui giá như mình biết được họ là ai, làm nghề gì, gia đình họ ra sao, chắc hẳn vợ con họ rất hạnh phúc khi có một người chồng, người cha sẵn lòng nhường đường cho người khác như vậy. Mặc dù chuyện nhường đường theo lẽ thường tình thì đâu phải là điều gì to tát.
Giữa cuộc sống bộn bề này, khi niềm tin ngày càng vơi đi, sự ích kỷ, vô cảm của mỗi cá nhân ngày càng lớn, tôi lại thấy hành động ấy đẹp thế, ấm thế và đáng được lan tỏa đến thế.
(Nguồn Báo Tuổi Trẻ: https://tuoitre.vn/nu-cuoi-sau-tay-lai-20190618123337953.htm)